Giữ hướng sáng trên đường tu: Đừng để tâm mình lạc giữa biển pháp
Giữa thế giới đầy tiếng ồn và những con đường tâm linh muôn hình vạn trạng, người tu hành dễ lắm rơi vào mơ hồ nếu không có hướng đi rõ ràng. Tu không phải là hình thức hay nghi lễ, mà là hành trình trở về với chính mình — nơi có sẵn ánh sáng, bình an và tự do. Bài viết này sẽ gợi lại con đường Đức Phật đã chỉ: Bát Chánh Đạo, tám cánh hoa sen nở giữa hồ tâm tĩnh lặng.
Để cho hành trình tu tập của mình không rơi vào mù mờ, chúng ta cần có một hướng đi thật rõ ràng, như người đi trong đêm cần có ngọn đèn soi lối.
Tu hành không phải là làm theo thói quen hay bắt chước người khác, mà là hành trình trở về với chính mình, với cái tâm biết, tâm sáng và tâm tự do vốn đã có sẵn nơi mỗi người.
Nếu thiếu hướng, người tu rất dễ rơi vào hai cực đoan: hoặc đắm chìm trong cầu xin tín ngưỡng, hoặc mải mê lý luận tri thức mà quên mất việc soi chiếu nội tâm.
Đức Phật đã chỉ ra con đường trung đạo đó — Bát Chánh Đạo, tám yếu tố đưa đến giác ngộ và giải thoát: chánh kiến, chánh tư duy, chánh ngữ, chánh nghiệp, chánh mạng, chánh tinh tấn, chánh niệm và chánh định.
Tám con đường ấy không tách rời nhau, mà như tám cánh hoa sen cùng nở trong hồ tâm sáng. Khi giữ được hướng ấy, ta không còn mơ hồ giữa muôn pháp môn, không bị cuốn theo hình tướng hay lời nói bên ngoài.
Ứng dụng Bát Chánh Đạo trong đời sống
Trước hết là chánh kiến – cái thấy đúng. Thấy rõ bản chất cuộc đời là vô thường, khổ, vô ngã, không có gì đáng để bám víu.
Từ cái thấy ấy, tự nhiên sinh ra chánh tư duy – nghĩ đúng, không để vọng tưởng kéo lôi. Khi nghĩ đúng, ta sẽ nói đúng, làm đúng, và sống bằng nghề nghiệp lương thiện, không gây hại cho ai.
Tiếp đến là chánh tinh tấn – nỗ lực vừa đủ, không buông lung nhưng cũng không ép xác. Và quan trọng nhất, chánh niệm và chánh định giúp ta an trú trong hiện tại, không bị quá khứ níu kéo hay tương lai lôi cuốn.
Khi tâm được đặt vững trong phút giây này, trí tuệ tự nhiên hiển lộ — ánh sáng ấy không phải từ ai ban cho, mà là tự tâm sáng lên khi mây vô minh tan đi.
Người tu nếu không có hướng rõ ràng, dễ lạc giữa biển pháp, thấy pháp nào cũng hay mà không đi đến đâu. Đức Phật từng nói:
“Như người đào giếng, nếu đào mỗi nơi một chút thì muôn đời cũng chẳng gặp nước.”
Người tu cũng vậy, cần nhất tâm một hướng, kiên trì từng bước. Dù chậm cũng không sao, chỉ cần không quay đầu.
Giác ngộ không phải là nơi để đến, mà là trạng thái của tâm khi thấy rõ mọi pháp. Giải thoát không phải là trốn khỏi thế gian, mà là sống giữa thế gian mà không bị thế gian trói buộc.
Vì vậy, tu không phải là đi tìm thêm điều gì, mà là gỡ bỏ những che khuất. Khi ta bớt một chút tham, giảm một chút sân, hiểu thêm một chút về khổ đau của mình và của người, thì ngay lúc ấy, ta đã gần giác ngộ hơn rồi.
Con đường ấy không xa, chỉ cần có hướng đúng và tâm bền. Giống như hạt mầm biết hướng về mặt trời, dù mưa gió đến đâu, nó vẫn lớn lên theo ánh sáng.
Nếu người tu biết quay về con đường chân lý Đức Phật đã chỉ, thì dù thời gian có dài bao nhiêu, cuối cùng hoa giác ngộ vẫn sẽ nở trong lòng, một cách tự nhiên, tĩnh lặng, và sáng như bình minh sau đêm dài vô minh.
Tags:
Góc Tâm An
